Ride Cafe - Nơi dừng chân của những gã lãng tử

Thế Anh

Thành viên
Chốn bình yên
Trong con hẻm trên đường Nguyễn Thị Minh Khai, nếu không chú ý bạn sẽ dễ dàng bỏ qua Ride Cafe bởi vốn dĩ quán nhỏ và nằm khuất sau các hàng quán ở hai bên đường. Cũng bởi vì quán nhỏ nên ẩm khách khi đến với quán thường mang những chiếc ghế bé xíu và ngồi nép sát vào hai bên đường của hẻm. Những chiếc ghế khi ấy, có cái để ngồi, có cái"hoá thân" thành những chiếc bàn nho nhỏ đặt tạm bợ mà khách cũng không đòi hỏi gì hơn. Như một "luật bất thành văn", khách nơi đây sẵn sàng đứng dậy đồng thời cũng mang theo cả những chiếc ghế, "chiếc bàn dã chiến" của mình để nhường đường cho xe hơi đi qua. Do hẻm nhỏ nên vắng xe, nơi đây như khác biệt hoàn toàn với con đường náo nhiệt phía trước, cảm giác như là hai thế giới cách biệt vậy.
Ride_Coffee%20(6).jpg
Những biển số xe từ khắp nơi trên thế giới, những mặt nạ gỗ, những mô hình, logo,... được đính lên tường hết sức ngẫu hứng.[/i]
Ấn tượng đầu tiên của Ride Cafe để lại cho tôi là những mảng xanh của dây leo, cây cỏ được sắp đặt ngẫu nhiên trên ban công của quán. Những tia nắng xuyên qua kẽ lá, trải xuống mặt đường những đóa hoa nắng làm cho người ta cảm thấy yên bình đến lạ giữa trưa nắng Sài Gòn ồn ã. Trái ngược với vẻ nhẹ nhàng của bên ngoài, bên trong quán được bày trí có vẻ gai góc, khá là "ngầu". Những biển số xe từ khắp nơi trên thế giới, những mặt nạ gỗ, những mô hình, logo,... được đính lên tường hết sức ngẫu hứng. Thêm vào đó là ánh đèn vàng mờ ảo khiến cho người đối diện đi từ ngạc nhiên này đến cảm xúc khác.
Khách hàng ban đầu đến đây chỉ là những người bạn, người anh em nhưng dần rồi nơi đây trở thành nơi gặp gỡ của các anh em chơi xe. Họ đến với Ride không chỉ để gặp gỡ bạn bè mà còn tìm cho mình chút gì đó tĩnh lặng. Họ ngồi cùng nhau sẻ chia những vui buồn, vất vả trong cuộc sống, chuyện về những người xung quanh và dĩ nhiên là phải có chuyện về xe. Có người chỉ đến gọi cốc cà phê và điếu thuốc, ngồi ngả lưng vào bức tường, trải tầm mắt về nơi xa xăm nào đó vậy là đủ “thú” cho một gã hay trầm ngâm cuộc đời.
Nét riêng giữa Sài Thành
Quán được hình thành một cách ngẫu nhiên bởi một thành viên kì cựu của SCDC (Sai Gon CD Club - một diễn đàn lâu năm về xe Honda CD Benly 125) với mục đích là nơi "tập kết" của anh em. Sau này, không chỉ có“cư dân” SCDC ghé thăm mà trở thành điểm đến của các anh em chơi xe môtô từ nhiều nơi.



Điểm lạ của Ride Café là mặc dù rất đông khách, nhưng quán chỉ mở cửa từ sáng đến 6 giờ chiều. Đó là ngày thường, vào dịp cuối tuần, đến 12 giờ trưa đã nghe thấy tiếng ông chủ kêu nhân viên dọn hàng, đóng cửa. Giải thích vì cái giờ hoạt động khá oái oăm của quán, anh Thư – ông chủ của Ride Café chia sẻ: “Mình bán vậy là đủ rồi. Tiền kiếm nhiều cũng thích nhưng không thích bằng được ở bên gia đình. Mình còn dành thời gian cho vợ con nữa”.
Thêm một điều nữa khiến tôi cảm mến anh chủ quán hơn là lúc được hỏi về việc kinh doanh thêm mặt hàng về môtô vì quán của anh đã có nền tảng khá vững thì anh chỉ cười hiền rồi nói: "Anh em buôn bán cũng nhiều, mình bán nữa thì mắc công đụng chạm...mệt đầu". Anh lại "mệt", nhưng cái "mệt" của anh lại mang đầy "cái chất" phóng khoáng, hào sảng của người Sài Gòn.
Về những bảng số xe, bảng hiệu đính đầy ở các vách thì do tự sưu tập, bạn bè tặng rồi còn cả...ai thích mang gì đến đóng lên thì đóng. Anh bảo, họ thích chỗ mình thì mới mang tới đóng lên, lâu lâu người ta quay lại thì vẫn thấy "đồ của tui" ở đó". Những thứ mà khách mang đến đóng lên quán anh thì đủ thứ: từ những tấm biển quảng cáo cửa hàng hay những biển báo về độ cao dây điện, cả những câu nói vui,... Treo tràn ngập hai bức vách chưa đủ, họ còn mang cả vào...toilet.



Ngồi chia sẻ với tôi về những chuyến đi dài của gia đình anh và những người bạn, tôi thấy trong mắt anh ánh lên một niềm tự hào, sự vui sướng và hơn cả là niềm hạnh phúc đang dâng trào và "lửa" từ anh được truyền sang tôi lúc nào không biết. Những người bạn yêu môtô gắn bó với anh cả chục năm trời giờ như người thân, họ đồng hành cùng anh trên những nẻo đường, họ kết thân với anh bằng những gian nan, vất vả.
Tính cách của anh Thư là thế, không đua chen, không vội vã với đời nên cái quán của anh cũng vậy, cũng lặng lẽ làm đúng nhiệm vụ ban đầu của mình mà không cần nổi bật, không cần phô trương. Ride Cafe vẫn sẽ tồn tại như thế, sẽ mãi giữ cái "chất" riêng của mình và sẽ không hoà lẫn vào nhịp sống vội vã của đất Sài Thành.
Nhật Thanh (Trithucthoidai)
 
Back
Top