thanhhang-autodaily
Chuyên gia
Qua nửa ngày ngồi “ôm” vô-lăng chiếc xe bán tải Toyota Hilux 2015 vượt 300 cây số lên Sa Pa, tối hôm đó, chúng tôi đã có một giấc ngủ ngon trong cái lành lạnh và yên bình của thị trấn du lịch miền núi này. Ngày thứ 2 trong lịch trình khám phá Sa Pa, với sự mạnh mẽ và cảm giác lái linh hoạt, thoải mái của Hilux, cả người và xe sẽ thoải mái mà dong duổi: đi phố, xuống bản, “tắm” sương và ngắm núi.
Lãng đãng Sa Pa buổi sớm
Sáng sớm ở Sa Pa, thời tiết có những tương đồng với thành phố mộng mơ Đà Lạt mà chúng tôi vừa có dịp ghé thăm cách đây không lâu. Những cơn gió lạnh ùa vào, cả đoàn chẳng ai muốn rời khỏi chiếc chăn ấm áp. Cố “giằng kéo” mà bước chân đến bên cửa sổ, trước mắt chúng tôi là khung cảnh phố núi ngập tràn trong sương khói.
Người ta vẫn nói rằng, Sa Pa là thành phố trong sương nhưng có lẽ đi vào đúng độ đông về trong rét mướt, ta mới biết rằng đâu là cảm giác lạc bước trong một thế giới đầy ảo mộng của mây mờ.
Sớm tinh mơ ở thị trấn Sa Pa[/i]
Nhìn từ trên cao, toàn thị trấn Sa Pa như được phủ một màn sương trắng xóa, sương bao trùm những ngọn núi xa, sương bồng bềnh trôi trên từng con đường nhỏ, sương chen vào cả những ô cửa đang hé mở dưới chân đồi. Để rồi khi ánh mặt trời lên, sương vẫn lãng đãng ôm cả Sa Pa vào lòng đón nắng ban mai le lói. Nắng đuổi theo sương, sương vờn nắng, thoắt ẩn thoắt hiện lan mãi tới cuối chân trời.
Vậy nên người ta thích nhất là cảm giác dậy thật sớm, ngắm nhìn Sa Pa qua khung cửa sổ, chờ đón mặt trời lên để hòa mình vào làn nắng ửng buổi sớm mai. Chọn cho mình chiếc áo to sụ đủ che chắn cái lạnh tê người, chúng tôi bước ra đường, nghe hơi sương vẩn vương đùa nghịch trên da thịt và đón chút nắng dịu dàng đang cố vươn mình qua những đám mây mù.
Và khi nắng đã “bừng”, không khí Sa Pa buổi sáng bỗng trở nên náo nhiệt, rộn ràng hơn, người qua kẻ lại tấp nập.
Len lỏi vào chợ Sa Pa và thấy cũng ko khác mấy chợ ở Hà Nội, mặc dù người dân tộc chiếm đến 95% dân số của thị trấn này. Lái xe dọc theo những con phố, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, dường như thấy ở Sa Pa nơi nào cũng đẹp cả.
Hilux xuống bản[/i]
Dù bị cảnh đẹp và cái không khí rất dễ chịu ở thị trấn “níu kéo”, nhưng ở phía đằng xa kia, còn có những thứ mê hoặc chúng tôi hơn. Gần trưa, cả đoàn lái xe xuống bản.
Hilux và những đứa trẻ ở Tả Phìn
Chúng tôi cùng Hilux tiến về Cát Cát, Tả Van rồi lại ngược về thị trấn qua Tả Phìn. Thỉnh thoảng lại gặp một vài “đội” phượt “hành quân” xuống các bản và đâu đó là những nhóm 3-4 người dân tộc H’Mông buôn bán trên đường.
Dọc đường xuống bản, cả nương ruộng lúa bậc thang uốn lượn giữa thung lũng. Cây cầu treo bé nhỏ nối liền hai bờ của con sông đang chảy xiết tung bọt trắng xóa, những đám mây vẫn vờn trên sườn núi khiến cả đoàn thi thoảng thốt lên trầm trồ. Có lẽ đây mới là những cảnh đẹp thực thụ mà thiên nhiên đã ban tặng cho vùng đất Sa Pa…
Cảnh đẹp là thế nhưng đường thì “xấu điên”. Tuy là những con đường ôtô dẫn vào bản du lịch nhưng vì phương tiện đi lại nhiều, chất lượng mặt đường kém, gặp cơn mưa núi bị sạt và lún nhiều “ổ voi”, cộng thêm lượng xe tải chở vật liệu xây dựng cày ải khiến đường vào bản bị “băm nát”.
Hilux vừa phải lên dốc, vừa phải tránh những đoạn đường như vậy nên không thể đi nhanh. Có những đoạn dốc cua tay áo một bên gập ghềnh đá vá tạm, một bên rặt những đá dăm trộn đất. Tuy nhiên, với khoảng sáng gầm cao, góc thoát lớn và bộ gài cầu chậm, Hilux đã dễ dàng vượt qua đoạn đường này có thể nói là một cách dễ dàng. Thế mới thấy sự mạnh mẽ và bền bỉ của chiếc xe bán tải này.
Đường xấu không làm khó được Hilux[/i]
Khác thị trấn, khi di chuyển tới Tả Phìn, dường như chiếc xe trở thành tâm điểm, thu hút mọi ánh nhìn của người dân trên từng con đường nhỏ.
Dừng chân tại bản, bước ra khỏi xe và lặng yên ngắm cảnh nơi đây, chúng tôi bất ngờ khi nghe tiếng bước chân của đám trẻ đang chạy tới gần. Bọn trẻ lướt qua như không hề nhìn thấy chúng tôi, vây quanh chiếc xe và bắt đầu khám phá. Cậu bé đen trũi gầy gò, kiễng kiễng chân lên, nhìn qua kính, chắc hẳn để xem có người không. Mấy cô bé mặc những chiếc áo len đủ sắc màu thì đưa tay lên sờ sờ qua “lớp áo” da cam của Hilux.
Chúng tôi cũng không rõ có gì mê hoặc ở trong đó, mà ngày cả những lúc đã chạy nô đùa vòng quanh xe xong, lúc nghỉ chân tụi nhỏ lại làm hành động ngây ngô và đáng yêu ấy. Cô bé lớn nhất chắc tầm 6 tuổi, bất giác phát hiện ra chúng tôi, bèn giật giật áo mấy đứa nhỏ, và chỉ tay ra hiệu. Đám trẻ đang vui đùa bỗng trở nên e dè, ánh mắt lấm lét như vừa phạm lỗi mà bị phát hiện. Nhưng ngay khi thấy chúng tôi nở nụ cười tươi, đi tới bắt chuyện, và hỏi có muốn ngồi hẳn lên thùng xe không, thì lập tức ánh mắt tụi nhỏ sáng rực lên, chúng gật đầu lia lịa, lại nhao nhao đứa nào cũng muốn được ngồi lên trước, thằng bé gầy gò, thậm chí bỏ hẳn đôi dép tổ ong và tự trèo.
Hilux khiến đám trẻ vùng cao tò mò[/i]
Ngắm nhìn những thiên thần nhỏ, với đôi má hồng nứt nẻ vì lạnh, đôi chân không hề đi tất, đôi tay lấm lem đất cát, lòng tôi chợt trùng xuống.
Mỗi chuyến đi, mỗi hành trình với những chiếc xe, dường như đều mang đến cho chúng tôi những ý nghĩa lớn lao, để cảm thấy yêu thiên nhiên, yêu con người và đất nước mình hơn.
>> Xem ảnh Hành trình Hilux "thưởng thức" văn hóa vùng cao
Thế Đạt (TTTĐ)Ảnh: Trần Huy Thắng
Lãng đãng Sa Pa buổi sớm
Sáng sớm ở Sa Pa, thời tiết có những tương đồng với thành phố mộng mơ Đà Lạt mà chúng tôi vừa có dịp ghé thăm cách đây không lâu. Những cơn gió lạnh ùa vào, cả đoàn chẳng ai muốn rời khỏi chiếc chăn ấm áp. Cố “giằng kéo” mà bước chân đến bên cửa sổ, trước mắt chúng tôi là khung cảnh phố núi ngập tràn trong sương khói.
Người ta vẫn nói rằng, Sa Pa là thành phố trong sương nhưng có lẽ đi vào đúng độ đông về trong rét mướt, ta mới biết rằng đâu là cảm giác lạc bước trong một thế giới đầy ảo mộng của mây mờ.
Nhìn từ trên cao, toàn thị trấn Sa Pa như được phủ một màn sương trắng xóa, sương bao trùm những ngọn núi xa, sương bồng bềnh trôi trên từng con đường nhỏ, sương chen vào cả những ô cửa đang hé mở dưới chân đồi. Để rồi khi ánh mặt trời lên, sương vẫn lãng đãng ôm cả Sa Pa vào lòng đón nắng ban mai le lói. Nắng đuổi theo sương, sương vờn nắng, thoắt ẩn thoắt hiện lan mãi tới cuối chân trời.
Vậy nên người ta thích nhất là cảm giác dậy thật sớm, ngắm nhìn Sa Pa qua khung cửa sổ, chờ đón mặt trời lên để hòa mình vào làn nắng ửng buổi sớm mai. Chọn cho mình chiếc áo to sụ đủ che chắn cái lạnh tê người, chúng tôi bước ra đường, nghe hơi sương vẩn vương đùa nghịch trên da thịt và đón chút nắng dịu dàng đang cố vươn mình qua những đám mây mù.
Và khi nắng đã “bừng”, không khí Sa Pa buổi sáng bỗng trở nên náo nhiệt, rộn ràng hơn, người qua kẻ lại tấp nập.
Len lỏi vào chợ Sa Pa và thấy cũng ko khác mấy chợ ở Hà Nội, mặc dù người dân tộc chiếm đến 95% dân số của thị trấn này. Lái xe dọc theo những con phố, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, dường như thấy ở Sa Pa nơi nào cũng đẹp cả.
Dù bị cảnh đẹp và cái không khí rất dễ chịu ở thị trấn “níu kéo”, nhưng ở phía đằng xa kia, còn có những thứ mê hoặc chúng tôi hơn. Gần trưa, cả đoàn lái xe xuống bản.
Hilux và những đứa trẻ ở Tả Phìn
Chúng tôi cùng Hilux tiến về Cát Cát, Tả Van rồi lại ngược về thị trấn qua Tả Phìn. Thỉnh thoảng lại gặp một vài “đội” phượt “hành quân” xuống các bản và đâu đó là những nhóm 3-4 người dân tộc H’Mông buôn bán trên đường.
Dọc đường xuống bản, cả nương ruộng lúa bậc thang uốn lượn giữa thung lũng. Cây cầu treo bé nhỏ nối liền hai bờ của con sông đang chảy xiết tung bọt trắng xóa, những đám mây vẫn vờn trên sườn núi khiến cả đoàn thi thoảng thốt lên trầm trồ. Có lẽ đây mới là những cảnh đẹp thực thụ mà thiên nhiên đã ban tặng cho vùng đất Sa Pa…
Cảnh đẹp là thế nhưng đường thì “xấu điên”. Tuy là những con đường ôtô dẫn vào bản du lịch nhưng vì phương tiện đi lại nhiều, chất lượng mặt đường kém, gặp cơn mưa núi bị sạt và lún nhiều “ổ voi”, cộng thêm lượng xe tải chở vật liệu xây dựng cày ải khiến đường vào bản bị “băm nát”.
Hilux vừa phải lên dốc, vừa phải tránh những đoạn đường như vậy nên không thể đi nhanh. Có những đoạn dốc cua tay áo một bên gập ghềnh đá vá tạm, một bên rặt những đá dăm trộn đất. Tuy nhiên, với khoảng sáng gầm cao, góc thoát lớn và bộ gài cầu chậm, Hilux đã dễ dàng vượt qua đoạn đường này có thể nói là một cách dễ dàng. Thế mới thấy sự mạnh mẽ và bền bỉ của chiếc xe bán tải này.
Khác thị trấn, khi di chuyển tới Tả Phìn, dường như chiếc xe trở thành tâm điểm, thu hút mọi ánh nhìn của người dân trên từng con đường nhỏ.
Dừng chân tại bản, bước ra khỏi xe và lặng yên ngắm cảnh nơi đây, chúng tôi bất ngờ khi nghe tiếng bước chân của đám trẻ đang chạy tới gần. Bọn trẻ lướt qua như không hề nhìn thấy chúng tôi, vây quanh chiếc xe và bắt đầu khám phá. Cậu bé đen trũi gầy gò, kiễng kiễng chân lên, nhìn qua kính, chắc hẳn để xem có người không. Mấy cô bé mặc những chiếc áo len đủ sắc màu thì đưa tay lên sờ sờ qua “lớp áo” da cam của Hilux.
Chúng tôi cũng không rõ có gì mê hoặc ở trong đó, mà ngày cả những lúc đã chạy nô đùa vòng quanh xe xong, lúc nghỉ chân tụi nhỏ lại làm hành động ngây ngô và đáng yêu ấy. Cô bé lớn nhất chắc tầm 6 tuổi, bất giác phát hiện ra chúng tôi, bèn giật giật áo mấy đứa nhỏ, và chỉ tay ra hiệu. Đám trẻ đang vui đùa bỗng trở nên e dè, ánh mắt lấm lét như vừa phạm lỗi mà bị phát hiện. Nhưng ngay khi thấy chúng tôi nở nụ cười tươi, đi tới bắt chuyện, và hỏi có muốn ngồi hẳn lên thùng xe không, thì lập tức ánh mắt tụi nhỏ sáng rực lên, chúng gật đầu lia lịa, lại nhao nhao đứa nào cũng muốn được ngồi lên trước, thằng bé gầy gò, thậm chí bỏ hẳn đôi dép tổ ong và tự trèo.
Ngắm nhìn những thiên thần nhỏ, với đôi má hồng nứt nẻ vì lạnh, đôi chân không hề đi tất, đôi tay lấm lem đất cát, lòng tôi chợt trùng xuống.
Mỗi chuyến đi, mỗi hành trình với những chiếc xe, dường như đều mang đến cho chúng tôi những ý nghĩa lớn lao, để cảm thấy yêu thiên nhiên, yêu con người và đất nước mình hơn.
>> Xem ảnh Hành trình Hilux "thưởng thức" văn hóa vùng cao
Thế Đạt (TTTĐ)Ảnh: Trần Huy Thắng